NHỚ VỀ THẦY
Cầm bút lên định viết một bài thơ
Chợt nhớ ra nay là ngày Nhà giáo
Chợt xấu hổ cho những lần cao ngạo
Thì ra con cũng giống bấy nhiêu người.
Cầm bút lên điều đầu tiên con nghĩ
Đâu là cha, là mẹ, là thầy…
Chỉ là những cảm xúc vu vơ, tầm thường, nhỏ nhặt…
Biết bao giờ con lớn được, Thầy ơi !
Con viết về thầy, lại “phấn trắng”,”bảng đen”
Lại “kính mến”, lại “hy sinh thầm lặng”…
Những con chữ đều đều xếp thẳng
Sao lại quặn lên những giả dối đến gai người .
Đã rất chiều bến xe vắng quạnh hiu
Chuyến xe cuối cùng bắt đầu lăn bánh
Cửa sổ xe ù ù gió mạnh
Con đường trôi về phía chẳng là nhà …
Mơ màng nghe tiếng cũ ê a
Thầy gần lại thành bóng hình rất thực
Có những điều vô cùng giản dị
Sao mãi giờ con mới nhận ra.
NGƯỜI LÁI ĐÒ
Những người đi bắc nhịp cầu
Đưa bao thế hệ đi vào văn minh
Tâm tư mang nặng nghĩa tình
Thầy cô thương mến bóng hình còn in
Vùng quê hiếu học Đức Linh
Có bao hoa trái sản sinh đức tài
Hướng về điểm sáng tương lai
Tiếp nhiều thế hệ nối dài ước mơ
Bay cao xa đến bến bờ
Quê hương đất nước mong chờ tuổi xuân
Thầy cô chắp cánh, căng buồm
Tuổi xuân thẳng tiến vào vùng ước mơ.
Đăng ký thành viên