Website Trường THCS Lê Lợi, Vinh, Nghệ An

https://thcsleloi-vinh.edu.vn


Một buổi học không thể nào quên !

Đó là buổi học cuối cùng mà chúng tôi được học với thầy Thuyết, một buổi học không bao giờ quên trong những năm tháng học trò của tôi.
Hôm nay tôi đi học sớm hôm mọi ngày để làm trực nhật. Tôi quét dọn lớp thật sạch sẽ, sắp bàn ghế lại thật gọn gàng để chuẩn bị cho một tiết học đặc biệt - tiết học cuối cùng của chúng tôi với thầy Thuyết- Giaó viên tiếng Pháp. Chưa đến giờ vào học mà các bạn đã có mặt đầy đủ ,bạn nào bạn nấy ăn mặc gọn gàng.
Rồi tiếng trống vang lên: Tùng …..Tùng …..Tùng báo hiệu cho chúng tôi biết tiết học đầu tiên đã bắt đầu. Chúng tôi vào bàn ngồi khoanh tay chờ thầy vào lớp. Lớp học bỗng nghiêm trang khác lạ. Năm phút sau thầy giáo bước vào lớp với bộ com lê màu đen kết hợp với chiếc caravat mài đỏ trông thầy như thời trai trẻ vậy.
- Cả lớp nghiêm ….- Lớp trưởng dõng dạc hô to
Thầy Thuyết đáp lại lời chào của chúng tôi bằng tiếng nói dịu dàng:
- Bonjour !
Thầy mời chúng tôi ngồi xuống và dẫn lời vào bài học:
- Các em mở sách vở ra chúng ta học bài !
Chúng tôi mở sách vở ra và cung nhau nghe thầy giáo giảng bài. Giọng thầy ấm áp như một khúc ca trữ tình.Thầy Thuyết giảng bài rất hay và dễ hiểu. Ngồi nghe thầy giáo giảng chúng tôi cảm giác như mình đang bị cuốn vào cơn gío ấm áp nào đó.Bài giảng chưa kết thúc, tất cả chúng tôi vẫn say sưa với bài học, bỗng tiếng trông trường vang lên. Chúng tôi đứa nào đứa nấy giật mình , ngạc nhiên : ‘‘Sao thời gian lại trôi nhanh như vậy ?”
Cuối cùng tiết học cũng phải kết thúc thầy giáo đứng lên bục giảng , nhẹ nhang:
- Các em cho thầy ít phút được không ?
- Được ạ ! - Cả lớp đồng thanh đáp
- Các con , những đứa học trò yêu quý của thầy ! Trong thời gian qua, thầy và các con đã gắn bó bên nhau, cùng học, cùng chơi, cùng vui, cùng buồn. Nhưng bây giờ thầy sẽ không còn được dạy các em nữa. Thầy sẽ phải chuyển sang ngôi trường khác để làm việc. Thầy sẽ nhớ các con nhiều lắm. Các con phải cố gắng mà học !
Thấy giáo vừa nói xong ở dưới lớp đã có tiếng lao xao, ngỡ ngàng, dù rằng điều
này chúng tôi đã được thông báo từ hôm trước. \
-Thầy ơi, Thầy là người chúng con yêu quý nhất , kính trọng nhất và cũng là người hiểu chúng con hơn hết nhất . Thầy đã dạy con học chữ , học làm người, thầy cho con biết yêu tiếng Pháp, hiểu thêm về nước Pháp... Công thầy lớn hơn biển Thái Bình mà em đã được học , sáng hơn sao Bắc Đẩu mà em được nhìn . Tình thấy dành cho em vô tận như dòng sông Lam, mặn mà như nước biển khơi. Thầy ơi , xin thầy đừng xa chúng con , đừng xa những đứa học trò bé bỏng này ! -
Lớp trưởng lớp tôi vừa nói vừa nghẹn ngào, rưng rưng nước mắt. Lúc này trên má thầy những giọt nước mắt chan đầy, tình thương, sự ân cần, gần gũi mà thấy dành cho chúng tôi...ấm áp, thân thương, sâu nặng đến thế cơ mà, sao bỗng dưng lại phải nói lời xa !
Bỗng ở cuối lớp cất lên tiếng hát khe khẽ “Khi thầy viết bảng. Bụi phấn rơi rơi …”. Rồi như có một sức mạnh vô hình chạm vào trái tim mỗi chúng tôi, cả lớp đều cất lên tiếng hát “ Mai sau lớn lên rồi. Làm sao có thể nào quên. Ngày xưa thầy dạy dỗ. Khi em tuổi còn thơ.. .”…..
Cuối buổi học hôm đó chúng tôi tiễn thầy ra xe .Xe đã đi xa chúng tôi vẫn đứng mãi bần thần rồi trở về trong lòng thấy như mình vưa xa một người thân yêu trong gia đình. Đó là buổi học cuối cùng mà chúng tôi được học với thầy Thuyết, và có lẽ là một buổi học không bao giờ quên trong những năm tháng học trò của tôi.

Tác giả bài viết: Đan Phương - Lớp 7A - THCS Lê Lợi.

Bạn đã không sử dụng Site, Bấm vào đây để duy trì trạng thái đăng nhập. Thời gian chờ: 60 giây