- Cô ơi cho cháu thử quả mận nhé!
Cô bán mận mỉm cười. Chỉ chờ như vậy, tôi nhanh tay nhặt lấy mấy quả mận. Mận ngọt thật nhưng tôi giả bộ:
- Cô ơi ! Mận của cô chua quá, cháu không mua nữa đâu !
Không kịp để cô phản ứng tôi vụt chạy biến cùng mấy quả mận trên tay. Cô không nói gì, nét mặt chỉ thoáng buồn. Ngày hôm sau đến trường:
Tùng ! Tiếng trống vừa dứt, một cô giáo bước vào. Cô nói:
- Giới thiệu với các em tên cô là Nga. Hôm nay vì thầy Bình có việc bận nên tiết toán này cô sẽ dạy các em. Bây giờ cô xin phép được hỏi bài cũ nhé !
Tôi ngẩng đầu lên và chợt giật thót cả mình. Trời ơi ! Đây chẳng phải là cô bán mận hôm qua đó sao ? Tôi còn chưa hoàn hồn thì…
Em Trần Thị Ngọc Mai lên bảng !
Tôi cúi mặt bước lên bảng, đằng sau là tiếng thì thào của mấy đứa bạn. Có lẽ cô đã nhận ra mình ? Kiểm tra bài cũ xong cô nhìn tôi trìu mến:
- Em học bài ở nhà rất tốt. Cô cho em 9 điểm.
Tôi về chỗ ngồi nhưng niềm ân hận và sự xấu hổ vẫn cứ đề nặng trong tâm trí tôi. Bất chợt tôi ngẩng lên và bắt gặp ánh mắt cô đang nhìn tôi thật bao dung, rộng lượng và trìu mến vô cùng.